16 tháng 4, 2016

Bố đ’ cần.

“Trước đây, mình chơi với bạn bè như thế này:
- Không hài lòng, không thích, thì không lý do lý trấu gì hết. Nghỉ chơi. Chơi thì chơi, không chơi thì thôi. Bố đ’ cần.



Bây giờ, theo thời gian, mình càng ngày càng ít bạn. Bởi vì, con người mà,ai chẳng có tính xấu. Vấn đề là mình có chấp nhận được không? Và chấp nhận được bao nhiêu mà thôi. Mình không cần người ta, thì người ta cũng chả cần mình. Có phải bố mẹ, gia đình của người ta đâu mà người ta phải năn nỉ, cầu xin.

Thế nên, ở thời điểm này, ai đã là bạn, thì mình có khái niệm tạm dịch là “giữ gìn”. Bạn đúng, bạn sai, vẫn là bạn mình. Trừ phi, bạn không muốn chơi với mình nữa, nếu không, dù có chuyện gì, cũng không bỏ mặc bạn.

Rồi các bạn cũng sẽ tới cái tuổi như mình. Cái tuổi mà kết giao thì khó, bỏ thì dễ, mà kiếm lại thì… còn lâu.

Bạn bè, không thể kỳ vọng quá nhiều. Không mong mỏi họ hy sinh bản thân họ, lợi ích của họ, quyền lợi của họ, vì mình. Chỉ cần là bạn theo đúng nghĩa của từ “bạn” là được rồi.

Phụ nữ có gia đình, chồng nếu không thể làm bạn, bản thân lại chẳng có một người bạn nào, thì đúng là: “CÔ ĐƠN CÙNG CỰC”

Có những chuyện ta không thể chia sẻ được với ai, ngay cả chồng con, bố mẹ. Nhưng với bạn bè thực sự, đôi khi lại là điều có thể.

Cám ơn cuộc đời vì mình vẫn có bạn!“

0 Nhận sét: